"Con đã đỡ cay mắt rồi mẹ"
Giao thừa năm nay ở đây lạnh quá
mẹ ạ, những ngón tay ngón chân của con nó tê buốt như tách rời cơ thể con vậy,
con chạm vào chúng mà không có cảm giác gì cả, ước gì được ngồi ở cái chái bếp
nhà mình thì sao mẹ nhỉ?. “Tách…tách…tách……tách” là âm thanh phát ra từ bếp lửa
trước mặt, những khúc thân đào khô đang bị ngọn lửa đỏ rực nuốt dần, hơi nóng
nhẹ thơm mùi khói nồng làm cho những bàn tay co rúm của sáu người nhà mình cảm
giác được sưởi ấm, bàn tay mẹ mân mê khúc củi mới để chuẩn bị nhét nó vào bếp lửa
đang cháy, khiến cho ngọn lửa càng lúc càng cháy điên cuồng hơn nữa. Ôi thiệt ấm
áp biết bao!
Mới đó mà đã 6 cái tết rồi mẹ nhỉ,
năm nay là năm thứ 7 và cũng không biết bao giờ con mới được cùng gia đình quây
quần bên nhau trong dịp giao thừa, nhưng mẹ đừng buồn sẽ làm cay mắt con lắm đấy
mẹ, ở đây con cũng sẽ hạnh phúc.
Chậu mai năm nay con làm đẹp hơn
năm trước, mai năm nay nhiều nhánh sum suê phủ đầy hoa rực rỡ cả cái bàn luôn
đó, những cánh hoa con gắn tựa như một niềm hy vọng nhỏ bé của con được gửi đi
cầu chúc cho năm mới sung túc và thịnh vượng. Nhìn những cánh hoa đua sắc hớn hở
chuẩn bị chào đón năm mới lòng con như có dao cứa vào đau lắm, mắt con bắt đầu
cay quá rồi mẹ ơi, từ ngày cất bước theo chồng thì không còn ai làm chậu mai
cho nhà mình nữa. Con nhớ hồi trước ở nhà năm nào cũng làm một chậu mai to để
trước nhà, mấy cô bác hàng xóm tấm tét khen không ngớt, ba cũng hảnh diện lắm
nên cười tít cả mắt. Những đứa con nít chay tung tăng tung ta quanh cái bàn va
phải nhánh mai, những bông hoa gắn chưa kỹ bị rơi xuống thềm là bị ba mắng khóc
inh ỏi.
Ngồi một mình trên chiếc ghế chỏng
queo nhìn dáng ngủ thơ ngây của bé Bọt đang cúm rúm trong lòng ba nó ngáy khò
mà thương quá, lòng con lại càng thấy buồn quạnh quẽ. Mới đó mà dòng người đông
tấp nập ngoài kia cười cười nói nói đi xem hoa kiểng, và một đám trẻ choay
choay tụm ba tụm bảy, cười nói xôn xao, ti toe những sáp, nến, trái cây, nước uống,
nhạc trống … tất cả đã ai về nhà nấy hết rồi, tất cả như đang chìm trong giấc
ngủ vậy, à mà giao thừa nên họ về đoàn tụ gia đình của họ mà, cả ba má chồng
con cũng đã ngủ lâu lắm rồi, bây giờ chỉ còn lại không khí lạnh buốt cứ hắt vào
mặt con rét rát khó chịu, những tàu lá dừa ba chồng con đem vào khi chiều để
gói bánh cứ đu đưa héo hắt như muốn trêu đùa con vậy, giận quá đi mất.
Bật ti vi lên, năm nay là Bác
Trương Tấn Sang chúc tết chứ không phải như năm nào đó mà Bác Nguyễn Minh Triết
chúc tết, ba đã phá lên vui sướng và bắt cả nhà nâng ly để chúc mừng năm mới
cho gia đình thêm vui và hạnh phúc. Thế là sau hồi kết thúc chúc tết là mấy thằng
em của con đứa nào mặt cũng phừng phừng, cười nói nghiêng ngã và dẫn nhau đi
tìm chỗ ngủ, lúc đó chỉ còn có con và mẹ. Nhớ lắm mẹ ơi, hôm đó bánh Tét mẹ nấu
một số đòn bị “lỏi” làm mẹ phải nấu đi nấu lại nhiều lần, con chỉ có thể lăn
tăn phụ mẹ nhặt nhạnh những rau để chuẩn bị mai cúng năm mới, mẹ thì lọ mọ cả
đêm.
Không biết đến bao giờ mẹ con mới
được có giấc ngủ ngon trong đêm 30 tết, mẹ luôn luôn hy sinh để cho chúng con
được vui vẻ. Dù gia đình nghèo nhưng mẹ tảo tần lo cho bốn chị em chúng con ăn
học đến nơi đến chốn, con biết mẹ không bao giờ chịu may quần áo mới cho mình
toàn là mặc lại của dì của mợ nhưng mẹ nói dối con là mẹ may, nhưng chúng con luôn
được quần áo tơm tất. Con chỉ muốn đến ngày mẹ được thanh thản và vui vẻ, ngày
đó sắp đến rồi đó mẹ, em con cũng sắp học xong rồi. Về phần con con sẽ phấn đấu
hết sức để xây dựng gia đình nhỏ của mình hạnh phúc đầy ắp tiếng cười để mẹ
không phải suốt ngày gọi điện thoại là“con có khỏe không, con có vui không?” và
“mẹ khỏe lắm, mẹ không sao hết!”.
Đã trễ quá rồi mẹ, con phải đi ngủ
để sáng mai dậy sớm phụ má chồng nấu cúng nữa. Mong rằng những lời trong lá thư
này được những “Nàng gió” yêu thương chuyển lời để mẹ được sưởi ấm cho giao thừa
rét buốt năm nay. Chúc mẹ và gia đình mình năm mới sung túc, yên vui.
Con yêu và nhớ mẹ nhiều!!!